Trang

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

TỰ CHUYỂN BIẾN

Lâu nay vẫn nghe truyền thông lề phải ca bài ca muôn thuở "diễn biến hòa bình" hay"Tự diễn biến". Mình không phải là người được hưởng bơ thừa của "Đảng ta" nên chẳng biết diễn biến nó như thế nào. Chỉ thấy có sự chuyển biến trong con người mình từ khi tiếp xúc internet, như áo quần thấm mồ hôi lâu ngày chuyển màu vậy.
Thuở thiếu thời, chỉ được tiếp xúc duy nhất là sách giáo khoa, nhà quá nghèo lấy đâu ra tiền mua sách báo, cả xóm cũng chẳng có ai học hết cấp 2 nên cũng không thể mượn đâu được nên cứ đọc đi đọc lại hoài gần như thuộc hết mấy cuốn lịch sử và địa lý, bạn bè còn đặt cho biệt danh " thằng lịch sử".
Hồi đó đọc say sưa lắm, thích lắm, khâm phục lắm sự tài tình của "Bác", của "Đảng ta", mặc dù "ta" chẳng có dính dáng gì đến đảng. Thích nhất là "quân ta" lực lượng ít hơn nhưng thông minh, anh dũng giết được vô số "Mỹ, Ngụy" trong các trận Ấp bắc, Bình Giã, Đèo Nhông- Dương liễu...Gần nhà có khu mộ, người ta vẫn  hay gọi là mồ ...phản động, mình vẫn vô tư gọi thế, không một chút mảy may suy nghĩ.
Lên lớp mười, bố mua cho thêm cái đài bé xíu, bỏ trong túi, đi đâu cũng mang theo, nghe hoài quen cả giờ giấc khi nghe nhạc hiệu nổi lên. Mỗi khi có dịp lễ là phải tranh thủ cả ngày để tìm thêm thông tin về sự lãnh đạo "tài tình" của đảng, về sự hèn nhát, bạc nhược của "ngụy". Những lúc ấy, các cụ tuổi bố mình lại hậm hực, mình vẫn chưa hiểu.
Khi Mỹ tiến quân vào I rắc, mình ước được làm một cảm tử quân chiến đấu bên cạnh I Rắc chống lại "kẻ thù tàn ác" là "đế quốc Mỹ", dù đã học lớp 12.
Có lẽ, mình sẽ mãi như thế, mãi tin vào sự lãnh đạo tài tình của đảng, vẫn mở miệng ra là phán ngay chữ phản động với Lê Công Định, với Điếu Cày, với Tạ Phong Tần... như hàng triệu thanh niên khác vẫn phán khi nói về họ, nếu không có internet.
Khi vào  đại học, được tiếp xúc với internet, thông tin đầu tiên mình tìm kiếm là chủ quyền Hoàng Sa, vì hồi còn cấp hai, thầy phụ trách đội nói một lần duy nhất là bị Trung Quốc chiếm mà chưa có dịp kiểm chứng.
Từ những thông tin ban đầu, mình thấy người lính miền nam không như những gì mình học, mình bắt đầu nghi ngờ tất cả những gì trước giờ mình biết, một cuộc ngược dòng lịch sử diễn ra suốt trong thời gian học Đại học để tường tận chân tướng của những kẻ mà, như bloger Nguoibuongio tổng kết là "Miệng như loài Sản". Khi ra trường, lại nghe nhiều người bị kết án vì tuyên truyền chống Nhà nước, chẳng hiểu có phải vì tính cách của dân kỹ thuật, thấy mới là lao vào hay không, mà mình lại nhảy vào tìm hiểu xem họ tuyên truyền những gì, tuyên truyền ở đâu...Mình lạc vào cánh rừng dân chủ, mình bắt đầu ngưỡng mộ những người "phản động", bắt đầu ghiền những trang "lề dân". Trong khi vẫn còn lúng túng chưa biết gọi khu " mồ phản động" ở quê bằng tên gì, thì một lần ông cậu từ vùng biển lên chơi, gọi là ra thăm "mồ chiến sĩ". À, mồ chiến sĩ! mồ chiến sĩ! Ông cậu chẳng biết mô tê gì, còn mình thì phơi phới vì đã tìm ra một cái tên ý nghĩa.
 Ngồi ngẫm lại, thấy hay hay, nên ngâm nga rằng:




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét