Trang

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

BA LẦN TIỄN CON ĐI...

      Âu đã làm người, ai cũng có một trái tim luôn rung động, thổn thức. Và chẳng biết tự bao giờ, người ta đồng nhất trái tim với tình yêu, nói đến trái tim là nói đến tình yêu.
      Mỗi người có những thứ riêng để yêu, để dành một góc trong con tim mình cho nó. Nhưng có một thứ tình yêu mà có lẽ tất cả chúng ta đều thổn thức: Yêu nước.
      Ai cũng có một gia đình để lo âu, nhưng chúng ta cũng có cả một giang sơn để gánh vác, chỉ có thanh niên chúng ta, chứ không phải ai khác, gánh vác giang sơn này.
      Khi người ta yêu một thứ gì đó say đắm, người ta không còn tỉnh táo để lý trí có thể điều khiển hành vi. Một cô gái yêu chàng trai, tin tưởng anh ta, khi phát hiện chàng ta nhiều thói hư tật xấu vẫn không dứt ra được để rồi phải gánh chịu một cuộc hôn nhân đau khổ hay phải để hậu thế xót xa "Trái tim lầm chỗ để trên đầu".
      Nhiều người yêu Tổ Quốc, nhưng có lẽ, vì trót yêu "Đảng Ta", yêu "Bác" say đắm nên vẫn nhắm mắt đưa chân, để chịu cuộc hôn nhân tăm tối trong chốn lao tù.
Một Đảng lãnh đạo tàn ác, gây ra không biết bao nhiêu đau thương cho dân tộc, một quái thai của lịch sử nhân loại, một cơ thể ung thư đã di căn và đến giai đoạn cuối thì không thể tự phẫu thuật chữa lành mà nhất quyết phải cách ly khỏi xã hội, chờ đến ngày đem đi hỏa tán.
      Thế mà nhiều người, vẫn tự xưng là "nhà tranh đấu" lại tham gia góp ý, kiến nghị, thỉnh nguyện,...với hy vọng sẽ là lời tư vấn để cơ thể ung thư kia tự chữa lành bệnh. Người ta không hiểu hay cố tình không hiểu, đứng trước cọp beo dù múa giỏi hát hay thì cũng làm mồi cho cọp.
      Chúng ta nhất định không thể góp ý, kiến nghị hay hy vọng vào một sự đổi thay của nhà cầm quyền, vì bản chất nhà cầm quyền không phải vì dân vì nước mà "vì Liên Xô, vì Trung Quốc" kia mà. Chúng ta càng không thể ngồi đợi chúng tự tan rã. Chúng ta chỉ còn một cách duy nhất là đấu tranh quyết liệt để lấy lại quyền của chúng ta đã bị chúng cướp, xóa bỏ chế độ tàn bạo bậc nhất trong lịch sử nhân loại.
      Nhiều người tặc lưỡi  cho rằng chúng ta không thể thắng được cộng sản vì chúng quá đông, đã ăn sâu bám rễ. Xin thưa, cho dù có 5 triệu người hưởng bơ thừa sữa cặn của cộng sản, vẫn còn 85 triệu ngọn lửa căm hờn kia mà. Hãy nhìn vào Tunisia. Ai Cập là thấy rõ, vấn đề là chúng ta cần tập trung lực lượng và vượt qua sợ hãi.
      Nhiều vị quân tử công khai danh tính ra lời kêu gọi đấu tranh, như thế chả phải "lạy ông con ở bụi này" sao? Đấu tranh với những kẻ đê hèn không thể dùng cách của người quân tử. Thắng lợi mới là quan trọng, Đất Nước mới là quan trọng, 90 triệu dân mới là quan trọng.
      Khi chúng ta có đủ lượng lượng hùng hậu, nhà cầm quyền mới chùn tay, dù có đàm phán thì tiếng nói mới có giá trị, và khi lời kêu gọi phát ra, triệu người sẽ xuống đường để lời kêu gọi không rơi vào khoảng không như đã từng xảy ra với lời kêu gọi cuộc cách mạng hoa nhài.
      Đã đến lúc chúng ta phải xuống đường đòi quyền sống, quyền bầu cử công bằng, quyền mở miệng chứ không chỉ là chống Trung Quốc. Nếu quyền lực không về tay nhân dân, thì một ngày không xa chúng ta lại ra trận làm bia đỡ đạn và xanh cỏ để những kẻ hút máu người đỏ ngực huân chương, còn trẻ em ầu ơ bài" ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ..."
                                                                                                          Hòn vong phu  
                                                                                                       SG 24/1/2013


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét